tâm trạng…

by beanbell

Nếu bạn thấy mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi một chút. Nếu bạn thấy không vui, hãy lặng lẽ đứng một góc khóc một lát. Nếu bạn cảm thấy bị tổn thương, hãy ôm lấy chính mình.

Dù thế nào đi nữa, xin đừng làm khó bản thân. Đừng tự làm khổ mình đến sinh bệnh, càng đừng dồn ép bản thân đến bước đường cùng. Đời người ngắn ngủi lắm, ngoài chuyện sinh tử ra, tất cả những điều khác đều không đáng để bận lòng.

Không vui thì hãy cứ để cảm xúc bộc lộ ra ngoài. Không thích nhìn sắc mặt ai thì đừng nhìn. Không muốn trả lời tin nhắn thì cứ mặc kệ. Tại sao cứ phải gồng mình chịu đựng, tự làm khó chính mình?

Một trăm năm nữa, thế giới này chẳng còn ai nhớ đến bạn hay tôi, tất cả sẽ như một cơn gió thoảng qua, không để lại dấu vết gì. Vậy thì hà tất gì phải sống trong ấm ức, để bản thân phải khổ sở từng ngày?

0 FacebookTwitterPinterestCopy Link

tâm trạng…

by beanbell

Cuộc sống không có nghĩa vụ phải nhẹ nhàng với bạn. Nó có thể đẩy bạn ngã mà không báo trước. Người bạn từng yêu có thể ra đi vào lúc bạn cần họ nhất. Bạn bè có thể quay lưng vào thời điểm bạn nghĩ họ sẽ bên cạnh. Đó là một phần tất yếu của hành trình – không phải lời tuyên án, chỉ là thử thách.

Thế giới không ngừng lại để xoa dịu nỗi đau của bạn. Nó vẫn xoay. Công việc vẫn phải làm. Cuộc đời vẫn trôi. Và bạn buộc phải lựa chọn: Hoặc đứng lên, hoặc bị cuốn đi. Có thể bạn không chọn được biến cố, nhưng bạn luôn có thể chọn phản ứng.

Người khác có quyền rời đi, có quyền quên lời hứa, có quyền thay đổi. Nhưng họ không có quyền quyết định bạn sẽ sống ra sao sau đó. Tổn thương không định nghĩa con người bạn. Phản ứng của bạn với tổn thương mới nói lên bạn là ai.

Đứng dậy không phải lúc nào cũng là bước chạy, đôi khi chỉ là việc tự mặc đồ, ăn một bữa cơm đầy đủ, hít thở chậm lại, và từ chối biến mình thành nạn nhân. Không phải ai cũng thấy được nỗ lực ấy, nhưng chính điều đó mới là bước đầu tiên để quay trở lại với chính mình.

Có những giai đoạn bạn phải học cách sống khi mất hết. Mất tiền, mất người, mất niềm tin. Nhưng rồi bạn nhận ra: điều quan trọng nhất chưa từng rời bỏ bạn – đó là quyền chọn đứng dậy. Dù là hôm nay hay năm năm nữa, bạn vẫn có thể bắt đầu lại từ con số nhỏ nhất. Và đôi khi, chính những lần trắng tay ấy giúp bạn biết mình cần gì thật sự.

Đừng đòi hỏi công bằng. Cuộc sống không được thiết kế để chiều lòng bạn. Nhưng nó có một cơ chế bí mật: Càng kiên cường, bạn càng tiến xa. Không phải vì may mắn, mà vì bạn không dừng lại. Không cần phải nhanh hơn ai, chỉ cần không dừng lại.

Mỗi lần gục ngã là một phép thử: Bạn đang sống cuộc đời do người khác viết hộ, hay đang viết tiếp chương của chính mình? Nếu bạn chọn đứng lên, không ai có thể giữ bạn lại. Và nếu bạn chọn đứng yên, không ai cứu bạn nổi. Quyền lực ấy chưa từng nằm ở hoàn cảnh – nó nằm ở bên trong bạn.

Sự mạnh mẽ không đến từ việc bạn không bị đánh gục, mà đến từ việc bạn không chịu ở lại nơi mình đã ngã xuống. Khi bạn hiểu được điều đó, bạn không còn sợ mất mát nữa. Vì bạn biết: Dù có chuyện gì xảy ra, bạn vẫn là người cuối cùng quyết định bước tiếp.

0 FacebookTwitterPinterestCopy Link